Trở lại Sài Gòn

Trở lại Sài Gòn

Tôi vào Sài Gòn không phải lần đầu, cứ mỗi lần vào lại đều có một cảm giác khác biệt. Hồi nhiều năm trước ấy, trong những lần bay vào Sài ...

Trở lại Sài Gòn

Cài đặt
Tôi vào Sài Gòn không phải lần đầu, cứ mỗi lần vào lại đều có một cảm giác khác biệt.

Hồi nhiều năm trước ấy, trong những lần bay vào Sài Gòn công tác, kết hợp gặp mặt đám anh em Nam tiến thì toàn được chở đi chơi hết nơi này đến nơi khác. "Cho không khí Sài Gòn thấm vào người mà trong mồ hôi toát ra cũng có vẻ bình dị" - lời một ông anh truyền lại trước lúc nhắm mắt đi vào một cơn phê nhớ đời.

Tôi hồi ấy hiếu kỳ. Tuy không có thời thế để cũng vào Nam như bạn bè nhưng rất muốn biết những người anh em quý của tôi có suy nghĩ gì về Sài Gòn. Thế là cứ mỗi lần gặp lại, tôi lại đều hỏi họ thích gì nhất ở xứ sở ấy. Mỗi người sẽ có một câu trả lời riêng, nhưng tôi nhớ nhất khi nghe Long - thằng bạn có cùng cái họ hiếm hiếm của tôi, cũng là rất gắn bó từ hồi mới đi làm - kể về những điều có thể làm người ta lắng xuống ở nơi này.

Tôi được nghe câu chuyện về việc Sài Gòn là nơi mà người giàu sống được, người cực nghèo cũng sống được. Về những hàng cơm bán 500 một bát cơm lớn cho những người lao động, sinh viên nghèo ăn cơm không qua ngày. Về những xe bán nước cam chỉ 10 nghìn một cốc, lúc nào cũng có, đủ để mọi người sống tốt dưới cái nắng của Sài Gòn. Rồi đến cả những xe mì gõ mà cuối ngày lúc bạn đi làm về có thể ngồi ăn cùng với từ trưởng phòng thiết kế cho đến sinh viên đi làm thêm ở KFC tan ca. Ở nơi ấy có những cảm giác khiến người ta cảm thấy con người thật sự gần nhau.

Với tôi Sài Gòn luôn là một cảm giác rất giản dị, trong sự giản dị ấy lại là vô số điều đáng ngưỡng mộ.

Thế nhưng mà, thích Sài Gòn là vậy mà chẳng thật sự biết Sài Gòn. Mãi sau này tôi mới nhận ra thứ mình thiếu nhất trong những năm trước là chất giọng Sài Gòn. Chính vì bạn bè là đất Bắc Nam tiến nên mới càng ít cơ hội được nghe kiểu phát âm ngọt ngào ấm áp của người trong ấy.

Đến lúc quen cô người yêu thì bắt đầu nghiện… Nghiện lên nghiện xuống, nghiện đến mức nhãng ra vài ngày không được nghe là bắt đầu thấy trống trải. Người Sài Gòn nói bằng hơi trong họng nhiều, thế nên trong lời nói có cả tình cảm. Bình thường nghe đã dễ thương, gặp ai mà biết nũng nịu quan tâm thì nghe một câu thôi là gục. Khi tỉnh dậy thì cũng đã tầm chục giây đồng hồi trôi qua. Đến chính tôi, dù đã nghe đủ thứ giọng lừa tình của các miền và chỉ thích những người có giọng đặc biệt, mà cũng bị cuốn lấy, thật chẳng muốn rời.

Mà cô người yêu nhỏ thì nói không chỉ một giọng. Lúc vui lúc quậy cô ấy nói giọng Sài Gòn, lúc bắt đầu lắng xuống thì bắt đầu phát âm chuẩn chỉ từng âm một kiểu Hà Nội, khi kể về những điều trăn trở lại bắt đầu nói giọng Việt Kiều. Tôi cứ thế mà say ở trong ấy. Người ta bảo các cặp đôi dành rất nhiều thời gian để nói chuyện với nhau, hãy tìm một người nói chuyện hay và hợp. Tôi nghĩ mình đã dính tiếng sét ái tình về thính giác và đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Khi bạn thích một người nào quá, bạn sẽ phải tự hỏi vì sao họ không xuất hiện trong cuộc đời của mình sớm hơn. Tôi thì tự hỏi không hiểu vì sao sét ở Sài Gòn lại mạnh đến thế.

Giờ những lần tôi vào Sài Gòn thì chủ yếu là đi công chuyện. Từ lúc xuống sân bay, tới khách sạn rồi đi gặp đối tác đều chủ yếu loanh quanh Quận 1. Đi trên đường cũng là nhìn thành phố từ trong ôtô, thế nên Sài Gòn trở nên khác. Sài Gòn không còn nóng, ít còn bình dị và nhiều phần hào nhoáng của những trung tâm thương mại, các khách sạn 5 sao. Nhưng có khoảnh khắc tôi thích nhất lại là lúc ngồi vỉa hè ăn tô hủ tíu với cô người yêu lúc tối trời mưa lất phất. Tầng tầng lớp lớp xe cứ lao vùn vụt qua mắt người, chỉ có chúng tôi chậm lại, ngồi cạnh nhau tĩnh lặng giữa những tiếng xe cộ mờ dần xung quanh.

Tôi quen lối gọi cô/chú xưng con từ hồi ở Hà Nội, nhưng vào Sài Gòn vẫn là “người lạ”. Giọng tôi trầm, lại bị chê là ăn nói lịch thiệp và tử tế quá, thế nên vào Sài Gòn thỉnh thoảng đi mua đồ có thể làm người khác thấy lạ. Nhưng mà ở đây có người khiến Sài Gòn với tôi từ lúc máy bay vừa chạm xuống đường băng không còn lạ. Đầu tiên là một tin nhắn hỏi anh đã tới nơi chưa, rồi đòi đưa máy cho bác tài để chỉ đường tận tình đi đi về về ra sao. Ở đây có người cùng tôi làm những người vô danh trong phố xá tấp nập, lén lút nắm tay, kín đáo hôn nhau giữa đám đông rồi ôm tay mà giấu nước mắt lúc tôi ngủ bởi mới đó mà sắp phải xa nhau.

Tôi biết Hà Nội Sài Gòn chỉ cách khoảng 1000km đường chim bay, cỡ 3 tiếng đồng hồ để chuẩn bị hành lý, ra sân bay, lên trời và đáp cánh. Không quá xa và tốn kém để bay đi bay lại.

Đủ gần để những người thương nhau có thể đến được với nhau.



*viết vội trong lúc chuẩn bị hành lý*

Anh Lu.