Có những ngày…Sài Gòn buồn! Không đơn giản như một cậu trai buồn vì lỡ mất đi mối tình đầu tiên. Sài Gòn buồn theo cách riêng của mình…ồn ã nơi góc phố nhưng lặng lẽ ở từng ô cửa sổ nhà ai.
Có những ngày…Sài Gòn vui! Ừ! Vui thật đấy! Và mỗi khi vui, Sài Gòn hát, bản nhạc tình ngân nga theo điệu nhảy của dòng xe tấp nập. Ở nơi ấy…người Sài Gòn yêu đang chờ!
Có những ngày…Sài Gòn nhớ! Và Sài Gòn lại hát, Nhưng lần này khúc ca sầu bi hơn...u buồn hơn…
“Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi…đi đâu lanh quanh cho đời mỏi mệt…”
Lại có những ngày…Sài Gòn chờ!
- Sài Gòn ơi! Chờ ai vậy?
- Chờ có người hiểu được Sài Gòn!
- Vậy có ai hiểu chưa?
- Có! Nhưng những người hiểu Sài Gòn thì đã bỏ đi mất…còn người chưa hiểu thì vẫn ở lại! Thế thôi!
Vậy nên Sài Gòn vẫn chờ mãi…có khi chờ để người ta nuôi trong lòng hi vọng…nhưng cũng có khi chờ để chối bỏ đi một sự thật đắng cay.
Rồi một ngày…Sài Gòn mưa! Lạ thật! Giống như cô gái si tình giấu vội nước mắt của mình để chàng trai không thấy…Sài Gòn khóc nhẹ, rồi vội mỉm cười nhanh. Không kịp cho chàng trai nhận ra để lau đi giọt lệ dài trên má!
Một ngày nữa…Sài Gòn lạc! À mà không! Người ta chỉ gọi là lạc khi biết nơi mình cần đến. Sài Gòn có biết nơi mình đến đâu! Đơn giản chỉ đi vòng vòng theo dòng chảy của mọi người tạo ra…Có tới già cũng chả lạc, nhưng có tới chết cũng chẳng đến nơi!
Sau bao ngày…Sài Gòn đau! Như ly cà phê đắng không đường nơi hẹn ấy…uống vào sẽ cảm thấy chuyện Sài Gòn vẫn còn ngọt lắm! Dễ nuốt lắm! Nhưng kì thật! Đau vẫn là đau. Dù có xoa bao nhiêu năm thì vết thương vẫn nhói, vẫn xót như ngày nào. Thôi thì chỉ chờ đến chết…
Và ngày cuối cùng…Sài Gòn xin được hi vọng! về điều gì thì Sài Gòn không hề nói. Có những chuyện cần phải được nói ra nhưng có những chuyện sẽ tốt hơn nếu được giữ kín trong lòng! Sài Gòn nhỉ!
#1phutsaigon | Chia sẻ của bạn Tài TK (https://www.facebook.com/